Viết bởi Anita Gogno (ghi lại) - Thục Hân (dịch)
Khi Kristi ra đời, các bác sĩ nói rằng em có hai bàn chân bị hướng vào phía trong, và "nếu không chỉnh lại, nó sẽ trở thành cả một vấn đề đấy". Đó là lần đầu tiên tôi thấy bố mẹ tôi khóc.
Thế rồi, khi em mới chỉ được 2 tuần tuổi, bố mẹ đã phải bế em quay lại bệnh viện. Bác sĩ đặt hai bàn chân bé nhỏ của em vào hai cái khuôn, và tôi không nhìn thấy những ngón chân xinh xinh của em nữa. Đến bố cũng rơm rớm nước mắt. Và từ đó, cứ hai lần một tuần, bố mẹ lại bế em tới để "tạo khuôn lại" cho đôi bàn chân. Và dù không đi theo bố mẹ, thì tôi cũng biết rằng Kristi sẽ trở về với hai chân bị đặt vào hai cái khuôn mới.
Rồi, việc lắp khuôn cũng kết thúc, và Kristi phải đi những đôi giày gắn liền những thanh nẹp "chỉnh chân". Em đi lại rất khó khăn. Tôi thường giúp em bằng cách để em vịn vào vai mình. Và hai chị em cùng bước đi. Khi em bước được những bước đầu tiên, tôi cũng bật khóc. Cho đến khi vào lớp mẫu giáo, trông bước chân của Kristi đã gần "bình thường".
Và ngay khi bắt đầu đi được "gần bình thường", Kristi khám phá ra một điều về bản thân mình: em rất thích trượt băng!
Thế là khi Kristi được 6 tuổi, em ghi tên vào lớp học trượt băng. Mỗi ngày tập về là mỗi lần em đau nhức đôi chân, có khi từ hông trở xuống. Nhưng Kristi không nghỉ buổi nào. Thậm chí, em còn xin ở lại lớp muộn để tập thêm, vì em cần gấp đôi thời gian mới có thể thực hiện được thuần thục một động tác như các bạn khác. Nhưng mỗi khi mẹ tôi, vì quá thương mà khuyên em nên chọn một môn khác, em lại mỉm cười: "Mẹ à, con yêu sân băng!"
Sau vài năm, chúng tôi đã phải tròn mắt ngạc nhiên nhìn em lướt trên sân băng, uyển chuyển như một nàng thiên nga. Lại thêm một lần nữa, bố mẹ và tôi không ngăn được nước mắt. Nhưng dù sao, trong lớp, Kristi chưa bao giờ là học sinh học nhanh nhất hay giỏi kết hợp nhất. Em chỉ là người chăm chỉ nhất, tốn nhiều thời gian và mồ hôi nhất.
Nhưng rồi năm 15 tuổi, Kristi dự thi cả hai môn: trượt đôi và trượt đơn nữ ở giải vô địch trẻ thế giới năm 1988 (Australia). Thật ngạc nhiên, em chiến thắng trong cả hai môn! Tại giải vô địch thế giới dành cho lứa tuổi lớn hơn vào năm 1991, em chiến thắng trong môn trượt đơn nữ. Để rồi cả gia đình chúng tôi lại được mỉm cười hạnh phúc ở Pháp, vào Olympics Mùa đông năm 1992, khi Kristi giành huy chương
vàng.
Từ khi Kristi ra đời, biết bao năm tháng đã qua, suốt những năm đó, chưa một lần chúng tôi kỳ vọng
vào những huy chương vàng hay một sự nghiệp trượt băng chuyên nghiệp. Chúng tôi chỉ làm tất cả những gì có thể để giúp Kristi, tôn trọng sự nỗ lực và những đam mê của em, hy vọng em có thể làm được nhiều nhất với hai bàn chân bé nhỏ từng bị ép kín trong những cái khuôn nặng trịch.
Và vì thế, đối với gia đình chúng tôi, ngay từ khi Kristi chập chững những bước đầu tiên, thì em đã luôn bước những bước của một nhà vô địch rồi.
The First Lesson: Learning To Create Destiny
16 years ago
Post a Comment