happy life why not
Cafe chiều thứ 7 - HHT Select - Some nice music - Some useful software - Some wisdoms - Some thoughts and more ... But what's the meaning of your life? What do you live for? What's the aim of your living? Do you have your own answer?

Thợ sửa xe nhí

Viết bởi Huy Hiếu Ba tui mất sớm, nhà có hai má con. Má tui yếu sức nên kiếm sống bằng nghề làm các loại bánh ngọt, bánh kem. Nhờ ở mặt tiền, nhà tui vừa là xưởng, vừa là tiệm bán bánh, dù rất chật chội. Mẹ nhỏ Thuý, con nhỏ ngồi kế tui trong lớp, cũng hay đặt má làm bánh sinh nhật cho khách. Tui được ăn no, sách vở quần áo đầy đủ, là nhờ hết vào tài làm bánh của má.
Năm tui học lớp bảy, con đường trước nhà mở rộng. Mỗi bên lấn vào bốn mét. Giải toả, nhà tui được đền bù một căn hộ chung cư rộng rãi. Tui mừng lắm, khoe với nhỏ Thuý. Con nhỏ tặng tui cái đồng hồ Mickey, gọi là quà “tân gia”. Thế nhưng má rất lo, có nhà mà không còn cửa hàng bánh, biết lấy tiền đâu sinh sống.

Má đem bánh tới mấy tiệm cà phê, cửa hàng xin bỏ mối. Chỗ nào cũng trả giá rẻ mạt. Cuối tháng đóng tiền học thêm, tui không dám mở miệng xin má, lén nghỉ ngang, căng óc nghĩ cách kiếm tiền phụ má.

Một bác hàng xóm cũ đã cho tui bộ đồ nghề. Được bác chỉ dạy, tui biết cách bơm vá ruột xe. Mấy hỏng hóc nhỏ như dơ bu-gi, nghẹt xăng, tui cũng có thể sửa chữa được. Thế là một buổi chiều, tui mang đồ nghề đặt ngay một góc đường nhiều xe qua lại. Cả buổi, chỉ bơm bánh xe, tra dầu nhớt, vặn lại mấy con vít cho khách, tui cũng kiếm ngót nghét hai chục ngàn đồng. Mang tiền về đưa má, má tra gạn mãi, rồi hoảng hồn lên. Tui hỏi khẽ: “Nếu con không làm, má con mình lấy đâu tiền đi chợ?”. Má tui nước mắt lưng tròng.




Bữa sau, thấy tui thay bộ đồ cũ, xách đồ nghề ra cửa, má lật đật chạy theo, đưa cho tui cái nón vải rộng vành, và cái ghế đòn bằng gỗ. Thế là tui thành một chú thợ nhí sửa xe chuyên nghiệp.

Đi làm, tui đội nón sùm sụp, đeo khẩu trang rất kỹ. Có lần, Thuý chạy cái mi-ni Nhật tới vá ruột xe. Lúc tính tiền công, tui chỉ lấy một ngàn đồng. Con nhỏ nhìn sững. Tui ráng lắm để không run bắn lên, tim muốn ngưng đập. Càng ngày, tui càng hay đụng mặt nhiều bạn quen trong lớp. Có đứa ngày nào cũng bơm xe. Cũng may, nhờ bộ cánh nhem nhuốc, chẳng có ai phát hiện ra tui.

Dang nắng nhiều, da tui đen sạm đi. Tóc tai phảng phất mùi xăng nhớt. Mấy lần, ngồi kế tui trong lớp, nhỏ Thuý hỉnh mũi lên hít hít, tim tui lại đập loạn. Tự dưng, tui rất hay nghe ngóng và dễ nổi quạu kinh khủng. Có lần, nghe thằng bạn nói “mặt mày dài như cái bơm”, suýt nữa tui lao vô đấm nó một trận. Sức học tui cũng sa sút thấy rõ. Được cái nhỏ Thuý không hỏi han gì lôi thôi. Nó chỉ mang sách cho tui mượn đọc thêm, chia sẻ với tui các dụng cụ học tập nho nhỏ.

Một hôm, tui sửa xe về nhà, thấy má mừng rỡ không nói nên lời. Mãi sau, má mới khoe có bà khách hàng cũ mời má vô làm thợ bánh ngọt chính trong bếp lớn của khách sạn. Tui nín lặng. ở lớp, ai mà không biết má nhỏ Thuý là giám đốc một khách sạn nổi tiếng. Chắc chắn, nó đã biết bí mật của tui nên đã nói với các bạn mang xe ra sửa. Rồi bây giờ là đến chuyện này.

Má tui đã có việc làm ổn định. Không còn phải ra đường sửa xe nữa, tui lại học khá lên. Dù chẳng thích nói văn hoa đâu, nhưng giờ đây tui đã biết tin cậy vào bạn bè, bắt đầu từ bao điều tốt mà nhỏ Thuý nhân hậu đã làm cho tui.
Tác giả của bài viết này là: Huy Hiếu

Xem các bài viết khác của tác giả này.

0 comments:

Post a Comment


Giveaway of the Day -

System Requirements:
Publisher:
Homepage:
File Size:
Price:
..


4 Free On Internet

Followers