Mới vào trường, đúng hôm xếp chỗ, tui lại vắng mặt. Hôm sau đến lớp, khi nhận ra người ngồi chung bàn là Sanh, tim tôi muốn ngừng đập.
Sanh lầm lì, cao to một cách đáng ngại, cặp mắt sâu sẫm. Thứ cậu ta đựng sách vở là một cái túi vải bố xám xì, nhìn thiệt bụi bặm. Lớp phó mới được bầu rỉ tai các bạn rằng Sanh không thiết tha gì lắm chuyện học. Nhà Sanh là dân “xã hội đen” sừng sỏ trên chợ đầu mối, ai cũng phải sợ. Lần nọ, có gã lưu manh vào chợ gây gổ với chủ gian hàng mà nhà Sanh nhận bảo kê. Cậu ta nhào tới, vật nghiến tên lưu manh ra đất, bẻ đụi cẳng tay của hắn như bẻ… đọt mía. Nghe chuyện, đứa nào đứa nấy xanh mặt.
Ngồi cùng bàn với Sanh, đầu óc tui căng thẳng, vì nghe đồn cậu ta đi học mang theo cả dao xếp. Canh lúc ra chơi, tui lúi húi mở túi của Sanh ra coi sao. Thình lình Sanh vô lớp. Tui giật bắn người. Nhưng Sanh chỉ giật lại cái túi, không nói gì, vẻ mặt lạnh băng đe doạ ngấm ngầm. Cậu ta hất hàm ra lệnh tui đứng lên. Phen này mình chết chắc rồi, tui nhủ bụng. Sanh mở túi, lôi ra một cây búa. Chỉ vài phát phang nện chí tử vào mộng bàn mộng ghế lỏng lẻo, chỗ ngồi của tui và cậu ta bỗng trở nên chắc chắn. San phủi tay, mặt lừ lừ, vẫn không ngó ngàng gì tui. Đó, cậu ta “dằn mặt” tui bạo lực như vậy đó!
Cuối tháng, thầy chủ nhiệm khuyên tui nên bồi dưỡng thêm môn Toán. Trường đã bỏ các lớp dạy thêm. Thầy gợi ý: “Em có thể nhờ Sanh kèm!”. Tui ngỡ ngàng hỏi lại: “Em kèm cậu ấy hay cậu ấy kèm em?”. Thầy phì cười: “Em không biết Sanh rất khá Toán à?”. Tui há hốc miệng.
Chẳng biết thầy nói gì với Sanh, bữa sau, cậu ta mang tới mấy quyển sách bài tập, đặt ịch lên bàn, nói cụt lủn: “Bài nào tui đánh dấu đỏ, làm đi. Không giải được, nói liền nghe!”. Tui bị đẩy vào thế buộc phải học Toán. Ngán học thì ít, sợ Sanh thì nhiều. Làm xong, cậu ta kiểm tra. Sanh càng ít nói, tui càng sợ. Dù điểm Toán của tui khá lên thấy rõ, nhưng cứ nhớ tới cái búa trong túi xách, rồi màn bẻ ngoéo cẳng tay mà coi…
Tui xin thầy cho tui đổi chỗ. Thầy đồng ý, với điều kiện Sanh cũng muốn vậy. Hôm sau vào lớp, tui tính gặp Sanh nói ngay. Nhưng bữa đó Sanh lại nghỉ học. Rồi suốt một tuần liền đó, cậu ta cũng chẳng tới lớp. Lớp phó xì xào Sanh uýnh nhau trên chợ, bị thương nặng lắm.
Tui được lớp phân công tới thăm Sanh. Lần theo địa chỉ, tui lên chợ. Nhà cậu ta khuất sau vựa củi. Tui đẩy cửa bước vô. Sanh ngồi bên bộ ván, dấp nước lên trán một người phụ nữ gầy nhom. Nhận ra tui, Sanh nói gọn: “Ba tui đi làm xa, nên tui phải nghỉ canh má bịnh nặng!”. Tui nhìn quanh căn nhà nhỏ xíu. Hoá ra nhà Sanh làm mộc. Cậu ta phụ ba từ nhỏ, rành nghề mộc lắm, chứ chẳng hề liên quan đến “xã hội đen” gì đâu. Nghe tui hỏi về vụ bẻ gãy tay tên lưu manh, Sanh trố mắt: “Sao biết hay vậy? Nó móc túi người ta, tui rượt theo túm được, vặn tay ra sau lưng đưa lên công an phường”. Tui ngồi im, thẫn ra. Chao ôi những lời đồn thổi…
Bây giờ, ai muốn đổi chỗ với tui, tui cũng không đổi đâu. Có lẽ cuộc sống vất vả làm Sanh lầm lì, ít khi nở nụ cười vui. Nhưng tui biết, ở bên cạnh những người như cậu ấy, tui học được rất nhiều, bài học về nghị lực sống và vươn lên.
Post a Comment