Tình yêu mạnh hơn...
10:37 PMCó lần bố tôi nói rằng bố tỉnh dậy mỗi buổi sáng là để làm cho mẹ tôi được vui, bởi vì mẹ cần bố biết bao.
Mẹ và bố gặp nhau khi cả hai mới chỉ là những đứa trẻ lên chín. Hàng ngày, trước giờ học, bố mẹ "hò hẹn" ở cái ghế dài trước cửa công viên và cùng nhau... truy bài! Mẹ sửa bài tập tiếng Anh của bố, còn bố sửa bài tập Toán của mẹ.
Lần đầu tiên bố mẹ nắm tay nhau là năm 17 tuổi, và tình yêu vẫn tiếp tục khi bố mẹ hơn 80 tuổi.
Năm bố tôi 69 tuổi, các bác sĩ bảo bố tôi bị ung thư và ước chừng rằng bố chỉ còn sống được 6 tháng nữa là nhiều nhất.
- Tôi xin lỗi vì phải bất đồng ý kiến với anh, anh bác sĩ ạ - Bố tôi nói - Nhưng để tôi nói cho anh nghe tôi còn sống được bao lâu nữa. Tôi sẽ sống ít nhất là lâu hơn vợ tôi một ngày. Tôi yêu bà ấy đến mức tôi sẽ không rời khỏi thế giới này mà không có bà ấy đâu!
Và trước sự ngạc nhiên của tất cả mọi người, mẹ tôi mất vào năm 85 tuổi, còn bố tôi mất một năm sau đó - khi ông 86 tuổi. Đến những ngày cuối cùng, bố vẫn nói đùa với các bác sĩ, rằng 17 năm vừa qua là "6 tháng đẹp nhất mà bố từng có".
Với các bác sĩ và y tá thì bố tôi là một "điều kỳ diệu biết đi". Họ không thể hiểu được tại sao một cơ thể đã bị căn bệnh ung thư ăn mòn lại có thể tiếp tục sống khoẻ mạnh và tươi vui như vậy.
Lời giải thích của bố tôi rất đơn giản. Bố kể rằng bố từng làm trong ngành quân y, và từng nhìn thấy những bộ phận cơ thể bị thương. Bố tin rằng những bộ phận bị thương đó không thể "suy nghĩ" được nữa. Nên ngay từ khi còn khoẻ, bố đã "dạy" cơ thể mình phải biết cách "cư xử". Ví dụ, có lần, bố đứng thẳng lên và thấy rõ mình bị đau như có cái gì đó xuyên vào bàn tay. Bố liền nhìn xuống bàn tay và nói to: "Im đi nào! Tất cả những "người" khác đang vui vẻ, đừng có mà phá đám!".
Hai ngày trước khi rời chúng tôi, bố nói: "Các con, bố sẽ đến gặp mẹ sớm thôi, và một ngày nào đó, ở nơi nào đó, tất cả chúng ta sẽ lại gặp nhau. Nhưng các con cứ từ từ, không cần đến gặp bố mẹ sớm. Bố mẹ còn nhiều việc phải làm với nhau lắm!". Rồi bố cười vang.
Nhiều người nói rằng tình yêu còn mạnh hơn cả những bức tường gạch. Còn bố tôi thì chứng minh rằng tình yêu mạnh hơn nhiều những tế bào ung thư.
Các anh tôi và tôi vẫn sống khoẻ mạnh, và luôn nhớ tới lời bố. Một mục đích, một tình yêu, và một ước mơ giúp bạn có khả năng hoàn toàn điều khiển được cơ thể và cuộc sống của mình.
Thục Hân (dịch)
Chú chó hàng xóm
4:34 AMCậu em trai 18 tháng tuổi của tôi - Adam - gọi ầm lên từ sân trước: "Mẹ! Chị! Ra xem! Chó này!". Tôi bỏ dở bài tập, thò đầu ra ngoài cửa. Brandy - chú chó lông vàng của nhà hàng xóm - lại đang loanh quanh trước cửa nhà tôi.
- Cút đi! - Tôi quát, xua tay rối rít, rồi bế bổng Adam lên và phủi mấy sợi lông chó màu vàng nâu còn dính trên áo phông và quần short của cậu em.
Người chủ của Brandy đã mất được một tháng. Gia đình bà ấy đến dọn hết đồ đạc rồi treo luôn một cái biển "Bán Nhà". Chẳng ai để ý đến chú chó lông vàng vẫn còn sống tên là Brandy. Đã hàng tuần này, nó cứ sống quanh quẩn ở khu phố, lục thùng rác hoặc ai cho gì thì ăn.
Tôi chẳng ghét gì lũ chó mèo hay có thù oán riêng gì với Brandy. Đơn giản là tôi không quan tâm đến lũ lông xù bốn chân.
Brandy lót tót chạy đi khi bị tôi đuổi, còn tôi ngồi lại với Adam. Nhưng vừa lúc đó, chuông điện thoại reo. Tôi chạy vội vào nhà. Khi quay trở ra, Adam đã biến mất. Tôi chạy khắp vườn, sân trước sân sau, cả sân bóng rổ và bể bơi ở công viên đối diện. Adam vẫn mất hút. Hoảng hồn, tôi chạy bổ về nhà, gọi điện cho cảnh sát, rồi gọi mẹ.
Cảnh sát lùng sục khắp khu phố. Mẹ tôi không nói được lời nào còn tôi thì chỉ chực khóc. Đúng lúc đó, giữa tiếng còi xe cảnh sát và tiếng mọi người xôn xao, tôi nghe thấy một thứ tiếng khác: tiếng chó sủa.
- Tiếng chó sủa từ phía rừng thì phải - Một người hàng xóm thốt lên.
"Thôi chết" - Tôi run bắn lên - "Liệu có phải con chó Brandy đã tha Adam đi sau khi bị tôi thẳng thừng đuổi khỏi cửa hay không?". Chúng tôi vội chạy theo tiếng chó sủa tới hồ nước trong rừng. ở đó, Adam đang cuộn tròn trên một khúc cây lớn, nằm sát mé hồ nước, ngủ say sưa. Ngay bên cạnh, Brandy đứng, chân nhúng hẳn xuống nước, thân mình tựa vào để đỡ cả khúc cây lẫn Adam, tránh không cho cả hai lăn xuống nước.
Tôi và mẹ chạy ào tới. Mẹ thì bế Adam lên, còn tôi cúi xuống vỗ vào lưng Brandy. Brandy nằm gục xuống, thở không ra hơi. Có lẽ nó đã phải đứng đỡ Adam như thế cả tiếng đồng hồ rồi.
Chúng tôi cảm ơn cảnh sát và bế Adam - an toàn và khoẻ mạnh - về nhà. Tất nhiên, tôi không quên dắt theo Brandy. Brandy hơi ngập ngừng trước ngưỡng cửa nhà tôi, hẳn là nó nhớ những lần bị tôi quát đuổi đi.
- Vào nhà đi nào, anh bạn - Tôi nói khi gặp ánh mắt cho phép của mẹ - Từ bây giờ, đây sẽ là nhà cậu.
Brandy bước vào rất chậm, và khi thấy mình thật sự được hoan nghênh, nó nằm xuống một tấm thảm chùi chân cũ, như thể chọn một chỗ cố định cho mình. Brandy nhắm mắt lại, thở sâu hơn và ngủ thiếp đi. Nó vừa làm được một điều kỳ diệu, và tôi tự hỏi liệu nó có nhận ra điều đó không.
Từ ngày nuôi Brandy, tôi để ý nhiều hơn đến những động vật bị bỏ hoang và đưa rất nhiều chó mèo đến các trại dành cho vật nuôi bị bỏ rơi. Cả những con đã già, bị ốm hay bị mù, tôi đều thấy chúng có một chỗ đặc biệt nào đó trong tim mình. Một chỗ mà tôi chưa bao giờ biết là mình có cho đến khi Brandy giúp tôi mở nó.
Buổi sáng kỳ diệu
10:30 AMĐối với tôi, điều kỳ diệu trong cuộc sống là điều không tưởng. Bạn có thể có những khoảnh khắc đáng nhớ, nhưng kỳ diệu thì không. Cuộc sống giống như một chuỗi những thói quen, vậy thôi.
Tôi vẫn tin như thế cho đến 6h30 sáng Chủ Nhật vừa rồi, khi tới thăm các em bé ở trại trẻ mồ côi vào một ngày đầu mùa thu.
- Hôm nay đúng là một điều kỳ diệu! - Tôi nghe giọng một bé gái rất hứng khởi phía sau mình. Quay lại, tôi bắt gặp một đôi mắt trong veo của cô bé chỉ thấp đến thắt lưng tôi.
- Sao lại thế? - Tôi hỏi cô bé. Tôi không chắc liệu mình đã bao giờ có được vẻ hào hứng không giấu giếm như cô bé kia chưa.
- Anh nghĩ mà xem! - Cô bé lấy tay che mắt, ngước lên trời - Mặt Trời mọc rồi kia kìa!
- Phải - Bây giờ thì tôi thấy thật dễ dàng để kiềm chế sự hứng thú, vì đối với tôi, Mặt Trời không có gì đáng hứng thú cả. Hôm nào Mặt Trời chả mọc.
- Thật là kỳ diệu! - Cô bé vẫn lẩm bẩm - Trái Đất thì quay. Đến tối, Mặt Trời lặn xuống và buổi sáng nó lại mọc lên. Cứ thế mà xảy ra!
Điều này thì tôi được học từ hồi lớp 1 - tôi nghĩ thầm và dụi mắt để xua cơn buồn ngủ. Tôi còn đang bận nghĩ làm sao để kiếm được một tách cà phê.
- Anh nhìn những ngọn núi kia xem! - Cô bé chỉ tay ra xa - Có rất nhiều cây cỏ, trông đẹp không? Kia nữa - Cô bé lại chỉ sang một hướng khác - Thung lũng đấy! Thật là kỳ diệu!
"Mình đang nói chuyện với cô bé nào thế này?" - Tôi nghĩ thầm - "Và kiếm đâu ra cà phê bây giờ?!".
- Lại còn có hoa nở nữa chứ! - Cô bé vẫy vẫy tay ra phía vườn cây - Vừa thơm vừa sạch!
Cô bé hít một hơi thật sâu, đôi mắt xanh lấp lánh
- Thiên nhiên có nước và có ánh sáng. Mọi thứ cứ mọc và nở. Đẹp thật đấy!
Có thể bây giờ tôi không cần cà phê nữa. Tôi không biết chính sự sôi nổi của cô bé, hay không khí trong lành của buổi sáng sớm đã làm tôi bắt đầu cảm thấy niềm vui khi một ngày mới bắt đầu. Bằng cách nào đó, cô bé đã khiến tôi tin rằng mỗi ngày có đem theo một chút thần kỳ nào đó.
Thế rồi, với một nụ cười làm cho cả những lọn tóc xoăn cũng rung lên, cô bé kết luận:
- Mà hay nhất là sáng mai mọi thứ lại xảy ra như vậy! Và ngày kia nữa! Và ngày tiếp theo nữa! - Cô bé lại hít một hơi thật sâu - Thật là buổi sáng kỳ diệu!
Cô bạn bé nhỏ của tôi dường như có sự thông thái vượt qua tuổi tác của mình. Có lẽ cô bé chẳng bao giờ phải đi tìm kiếm niềm vui, vì cô bé đã biết được rằng, những niềm vui lớn của cuộc sống nằm ngay trong những việc quen thuộc nhất, bình thường nhất.
Nếu mỗi ngày là một điều kỳ diệu, hẳn cuộc sống không ít hơn là một tác phẩm phi thường!
Hãy chú ý đến những thói quen!
9:52 AMMột buổi tối, tại khu ký túc xá nữ xảy ra hỏa hoạn và một số cô gái ở tầng bốn bị mắc kẹt. Họ hoảng hốt không biết làm sao, trông mong vào một điều kỳ diệu nào đó sẽ giúp họ tìm được đường thoát ra khỏi đám cháy. Thế rồi, một trong các cô gái kêu lên:
- Chúng ta cần lấy hết quần áo cũ ra đây, buộc nối chúng lại với nhau, và thả qua cửa sổ để trèo xuống dưới thì may ra mới an toàn được. Sau đó, khi họ kể lại sự kiện này trước các phóng viên, phóng viên hỏi rằng họ có sợ sợi dây buộc lằng nhằng kia có thể sẽ không chịu nổi hay không.
- Ôi không, sợ gì chứ! – Một cô gái nói – Những cái gì cũ cũng đều khó đứt gãy lắm.
“Những cái gì cũ” ở đây có thể không hoàn toàn đúng đối với quần áo, nhưng chắc chắn là đúng đối với những thói quen. Những thói quen cũ đều rất khó bỏ.
Bạn có biết câu chuyện về viên đá kỳ lạ không? Đó là chuyện về một người đàn ông may mắn, được một nhà thông thái nói cho biết rằng, nếu ông tìm được “viên đá kỳ diệu”, thì năng lực thần kỳ của nó có thể cho ông ta bất kỳ thứ gì ông ta muốn. Ông cũng được tiết lộ rằng, viên đá đó có thể được tìm thấy giữa những viên đá cuội ở một bãi biển nhất định.
Tất cả những gì ông cần làm là nhặt một viên đá lên – nếu khi ông chạm vào mà thấy nó ấm lên, khác hẳn những viên đá cuội khác, thì đó chính là viên đá kỳ diệu với phép màu siêu nhiên.
Người đàn ông lập tức tới bãi biển và bắt đầu nhặt các viên đá. Khi ông cầm một viên đá cuội mà thấy vẫn lạnh hoặc mát, ông ném nó xuống biển để bãi biển bớt đi một viên đá. Ông tiếp tục làm việc đó từ giờ này sang giờ khác, từ ngày này sang ngày khác, từ tuần này sang tuần khác. Mỗi viên đá đều lạnh hoặc mát. Mỗi viên đá đều lập tức bị ném xuống biển.
Nhưng rồi, đến một buổi sáng, ông tình cờ cầm vào một viên đá và nó ấm lên ngay khi ông chạm tay tới, khác hẳn những viên đá khác. Người đàn ông này, vốn đã hành động theo vô thức, và hầu như chẳng còn nhận ra sự khác biệt, vẫn vung tay ném viên đá xuống biển. Ông không hề cố ý làm như thế, nhưng ông đã hình thành một thói quen, và những thói quen luôn rất khó phá vỡ.
Hầu hết các thói quen của tôi đều là những việc làm đều đặn hằng ngày. Theo thói quen, tôi luôn dậy đúng giờ vào buổi sáng – rất sớm. Tôi tập thể thao. Tôi ăn sáng. Trong hầu hết mọi ngày, tôi nghe cùng một kiểu nhạc và thậm chí đọc cùng một kiểu sách (hy vọng là tôi không đang viết lại cùng một câu chuyện).
Những việc làm đều đặn của tôi bao gồm cả những nơi tôi rất thích tới và những con người tôi rất thích gặp. Tất cả đều khá dễ dự đoán. Một chuỗi những việc được làm đều đặn, một chuỗi những thói quen, một số có ích cho tôi và một số thì có lẽ tôi nên suy xét lại cẩn thận hơn.
Một câu thành ngữ của Tây Ban Nha nói rằng: “Các thói quen lúc đầu là mạng nhện, rồi trở thành dây cáp”. Phép ẩn dụ này đặc biệt đúng với những thói quen “xấu”.
Lúc đầu, chúng “lôi kéo” bạn, rồi “bẫy” bạn như một cái mạng nhện. Dù cũng chỉ mới mỏng manh như một mạng nhện. Và nếu bạn tiếp tục thực hiện hành vi đó, thì mạng nhện sẽ trở thành vững chắc hơn và có thể sẽ rất khó phá vỡ, như những sợi dây cáp bằng kim loại.
Nhưng một số thói quen có thể có ích cho chúng ta. Như thói quen nghĩ tích cực, thái độ lạc quan, cách sống lành mạnh. Kể cả thái độ, cách suy nghĩ, quan điểm cũng có thể trở thành thói quen. Những cách nghĩ và hành vi theo thói quen sẽ hoặc là giúp đỡ, hoặc là cản trở chúng ta.
Sự thật là: Chúng ta tạo ra các thói quen, thế rồi các thói quen tạo ra chúng ta. Nên chúng ta cần thực sự chú ý tới những thói quen mà mình đang tạo hình. Hãy tạo ra những thói quen bạn muốn và để chúng “đúc” bạn thành con người mà bạn muốn trở thành.
Steve Goodier
Đặng Mỹ Dung (Dịch)
Người ăn xin
11:18 AMThục Hân (dịch)
Nhân một dịp tình cờ...
9:46 AMThục Hân (dịch)
Không phải những gì bạn nghĩ
6:42 AMCó một điều chắc chắn về tụi trẻ là chúng rất thích ở cùng nhau. Robert và Calvin - em trai chúng tôi - cũng vậy. Hai đứa chơi thân với nhau từ hồi cấp II, và Calvin coi việc Robert trở thành một phần của gia đình chúng tôi là chuyện đương nhiên.
Trong thị trấn nhỏ nơi chúng tôi ở, một gia đình người Đức giàu có đã nhận Robert từ trại trẻ mồ côi về nuôi. Nhưng Robert không muốn trở thành một công tử nhà giàu. Nó thích thành thợ máy. Chính vì thế mà Robert liên tục trục trặc với gia đình. Cuối cùng, Calvin đề nghị cho Robert về sống với chúng tôi. Sau vài cuộc nói chuyện, Robert đã trở thành một thành viên của gia đình tôi. Bố mẹ tôi cũng coi nó như con vậy.
Mọi chuyện diễn ra bình thường. Robert có bạn gái - Debbie. Debbie rất dễ thương. Chỉ buồn nỗi khi vào đại học thì cô bé phải chuyển vào ký túc xá tại
một thành phố khác. Và chuyện đó cũng sẽ không thành vấn đề nếu Robert không tỏ ra quan tâm đặc biệt tới Cindy - một người mới quen. Chúng tôi rất không hài lòng với sự quan tâm này.
Có lần Calvin bảo Robert: "Hoặc là cậu không lằng nhằng với Cindy nữa, hoặc là tớ sẽ gọi điện để kể hết cho Debbie nghe!".
Robert chẳng nói gì, chỉ nhún vai. Còn tôi cũng nói chuyện với Cindy một lần. Cindy chỉ mỉm cười: "Chị không hiểu đâu. Không phải những gì mọi người nghĩ...".
Rồi cũng đến ngày mà tất cả chúng tôi đều phải lo lắng. Robert và Cindy đều nghỉ học để tới Calgary - một nơi cách thị trấn chúng tôi 4 giờ lái xe. Chúng tôi thất vọng hết sức.
Đến tối thì Robert về. Cậu ta mở cửa xe cho Cindy, rồi dắt tay Cindy vào nhà. Chúng tôi ngồi trong phòng khách và nhìn qua cửa sổ. Tất cả chúng tôi đều thấy khó chịu. ít nhất thì cậu ta cũng nên kín đáo hơn một chút chứ.
Robert bước vào phòng khách. Không ai nói gì. Cậu ta lên tiếng trước:
- Bố mẹ (đó là cách mà cậu ta gọi bố mẹ chúng tôi), chúng ta có thêm một người trong gia đình được không?
Tôi lặng đi. Làm sao cậu ta có thể cư xử như thế được? Tất cả mọi việc quá bất ngờ với chúng tôi.
- Con và Cindy đã gặp nhau được một thời gian - Robert nói tiếp - Chúng con rất hiểu nhau...
Chúng tôi ngồi im, chờ một lời giải thích hoặc xin lỗi. Nhưng không có.
- Càng nói chuyện, chúng con càng thấy có quá nhiều điểm chung. Và chúng con phát hiện ra rằng cả hai đều là người gốc Nga. Chúng con thích cùng một loại thức ăn và có cùng một kiểu suy nghĩ. Nên chúng con đã tới trại mồ côi ở Calvary...
Tôi không kìm được nữa:
- Không phải là để tìm giấy tờ và làm thủ tục kết hôn chứ?
Cindy lắc đầu:
- Không ạ... anh Robert đã tìm thấy những giấy tờ khai sinh của mình. Và... chúng con là hai anh em ruột!
Đây là sự ngạc nhiên lớn hơn tất cả những sự ngạc nhiên mà chúng tôi từng biết.
- Từ hồi nhỏ, con đã biết là con có một người anh trai - Cindy nói tiếp - Khi bố mẹ con mất, hai anh em chúng con bị đưa vào hai trại trẻ mồ côi khác nhau. Con chưa bao giờ nghĩ sẽ tìm được anh ấy. Nhưng khi con biết anh Robert cũng là người gốc Nga... Chúng con không muốn nói cho mọi người biết quá sớm vì chúng con muốn có đủ bằng chứng đã...
Không ai trong gia đình chúng tôi có thể ngủ vào đêm hôm đó. Có những điều kỳ lạ và kỳ diệu tới mức người ta sợ rằng khi mình ngủ và tỉnh dậy, những điều đó không còn là thật nữa.
Sau khi ra trường, Robert trở thành thợ máy như cậu ấy muốn. Và tất nhiên, cậu ấy kết hôn với Debbie. Với Cindy làm... người trang điểm cho cô dâu :).
Thục Hân (dịch)
Một lời khen
5:39 AMNhững ngày tháng đầu tiên ở trường mới, tôi hoàn toàn cô độc. Tất cả học sinh đều xa lánh thay vì giúp đỡ tôi hòa nhập. Thậm chí khi tôi chủ động làm quen, chúng bỏ đi, nhếch mép sau khi đã ném về phía tôi những cái nhìn chế giễu, miệt thị. Vài đứa lớn còn tụ tập lại để bắt nạt tôi.Tôi lờ mờ hiểu rằng ở đây chẳng ai ưa một đứa trẻ da đen con nhà nghèo, gầy gò và quê mùa như tôi cả. Suốt ba tháng, tâm lý sợ hãi và bị bỏ rơi khiến tôi gần như đứng bét lớp, mặc dù chương trình học đối với tôi chẳng khó khăn gì.
Thế nhưng, sau kỳ nghỉ đông mọi sự đã khác khi thầy Sean tới. Thầy được phân công chủ nhiệm lớp tôi thay cho thầy Paul bị nằm viện. Thầy rất nghiêm khắc, nhưng không nặng lời với bất kỳ ai. Dần dần lớp học trở nên có trật tự hơn, và những rắc rối của tôi cũng giảm đi nhiều. Có một điều tôi cảm thấy được an ủi, đó là thầy Sean cũng là người da đen.
Hôm đó là một ngày mà tôi chẳng thể nào quên, khi thầy Sean công bố kết quả thi giữa kỳ. Thầy nhìn khắp cả lớp, từng người một, và khi tới tôi, thầy dừng lại thật lâu làm tôi cảm thấy run sợ. Nhưng rồi thầy vui vẻ nói: “Bài thi này các em làm rất tốt, nhưng luôn có một người làm tốt nhất. Thầy hoan nghênh tất cả các em”. Khỏi phải nói lúc đó tôi vui như thế nào, vì tất cả các lần thấy Paul đọc điểm thi tôi đều bị than phiền.
Cuối buổi học, thầy nói tôi ở lại. Tôi sợ, rụt rè đến bên thầy, ấp úng: “Thưa thầy…”. “Joe đấy à ! Hôm nay em là người làm bài tốt nhất đấy, tuyệt lắm!”. Tôi òa khóc, cái điều mà tôi chưa từng làm từ khi tới đây. Thầy Sean ôm tôi vào lòng: “Đừng sợ, cố gắng lên, có thầy luôn bên em”.
Những lời khen đó của thầy Sean đã làm thay đổi cuộc đời tôi. Lúc nào trong đầu tôi cũng có hình ảnh của thầy đang cổ vũ cho tôi. Và tôi trở lại là tôi, học sinh xuất sắc nhất lớp vào cuối năm học đó, giống như khi tôi còn ở Chicago.
Năm sau, thầy Sean lại ra đi khi thầy Paul khoẻ trở lại. Nhưng lúc nào tôi cũng thấy như có thầy ở bên, và năm đó, cũng như những năm về sau, tôi luôn là người đứng đầu lớp. Mãi sau này, khi tôi học đại học, khi tôi bảo vệ luận án tiến sĩ, và ngay giờ đây khi tôi đang đứng giảng bài trước hàng trăm sinh viên của một trường đại học danh tiếng, không khi nào tôi quên được hình bóng thầy.
Hôm qua, tôi mừng đến phát khóc khi biết được địa chỉ của thầy sau 40 năm xa cách. Tôi đã lái xe một mạch 300km tới thăm người thầy mà tôi kính yêu nhất đời. Gặp lại thầy, tôi bật khóc, những kỷ niệm ngày đó bỗng sống lại như mới. “ Joe đấy à ! ” - thầy nói hệt như 40 năm trước – “em vẫn yếu đuối như ngày nào”. Tôi lặng người khi nghe thầy kể lại kỷ niệm xưa: “Hôm đó, bài làm em chỉ được điểm B, nhưng em đã cố gắng. Nhìn vào em, thầy thấy lại mình nhiều năm trước. Khi đó, một lời động viên của cô giáo đã giúp thầy vượt qua tất cả. Thầy đã tin rằng em cũng vậy, đó là lý do mà thầy gọi em ở lại hôm ấy. Và thầy đã không lầm”.
Một lời khen đúng lúc đôi khi còn hơn cả một điều kỳ diệu!
Điều đó rồi cũng qua đi
9:22 AMCơn lũ quét
9:16 AMMột vòi nước đầy bùn đổ ập lên xe. Bill và Jack bị xô về một phía. Từ từ, chiếc xe chìm trong nước. Rất nhanh chóng, hai chàng trai hiểu rằng cái chết đang ở rất gần. Họ cố thoát ra khỏi chiếc xe và đón nhận họ là bầu trời tối đen như mực và bùn lỏng lạnh buốt, ngập đến tận cổ.
Họ ước gì đã nghe theo lời khuyên của đài địa phương hồi chiều "ngừng mọi chuyến đi và tìm chỗ trú ẩn". Họ đã quá vội vã cho chuyến công tác.
Jack hét lên trong tiếng gió rít:
Nhưng nước ngày càng có vẻ nông hơn. Bây giờ nước chỉ còn ngập đến ngực anh, rồi đến hông, và đến đầu gối. Jack cảm thấy bàn tay của bạn thả tay mình ra khi đã tới một gò đất cứng. Ngay lập tức, Jack nhìn quanh, cố tìm Bill. Lại một tia chớp nữa và tiếng sấm. Anh kịp thấy Bill đang bước lảo đảo cách anh khoảng 10 mét. Phía dưới gò đất, nước vẫn cuồn cuộn ngầu bùn.
Thục Hân (dịch)

April 06, 2025
Giveaway of the Day - Folder Marker Home 4.7

In the ordinary world, we’re using markers, highlighting important documents, or laying them out in folders of different colors. This allows us to be organized and quickly find the information we need. Why don’t we bring the same approach to our computer files world?
This is exactly what today’s deal software is doing. This folder colorizer tool lets you add colors and/or images to Windows' folder icons. Seems trivial, right? Yet once you start using it, you'll wonder why Microsoft never bothered to incorporate such capabilities into Windows. It’s awesome.
Once you have installed Folder Marker, right-click the folder you want to customize. Go to “Mark Folder” item there, and click the icon you like. That is it!
Key features:
* Can change a folder's color. For this purpose, you have 36 icons of normal, dark, and light colors.
* Has 50 image-coded icons build-in to indicate priority, degree of work complete, work status, and the type of information contained in a folder.
* Allows to sort & filter folders in Windows Explorer by assigned color- or image label.
* You can customize the 'Mark Folder' menu for your needs.
* Contains a User Icons tab where you can add an unlimited quantity of icons, downloaded from the Internet.
* Can make customized folders distributable (portable).
P.S.
Please note that this is NOT the latest version of the software. Free updates are not included in the giveaway license, so please ignore the request for an update.
P.P.S.
For those, who used a previous version of Folder Marker, here is info on what's new in this update.
SPECIAL OFFER FOR GAOTD:
Get the advanced Pro version of Folder Marker, FileMarker.NET, or any additional icon set with up to a 50% discount. This offer is valid TODAY only. So you have the ability to test the Giveaway edition and upgrade it to the latest most functional paid version with a huge discount. This gives you the right to use Folder Marker in your office.
Click here to see what you can get with 50%-off today!
System Requirements: | Windows 7/ 8/ 8.1/ 10/ 11 (x32/x64) |
---|---|
Publisher: | ArcticLine Software |
Homepage: | http://foldermarker.com/en/ |
File Size: | 20 MB |
Price: |
Folder Marker Home 4.7is available for $24.95, but it will be free for our visitors as a time-limited offer. You can download and install it now. Please note that you have to install it before the Giveaway offer for Folder Marker Home 4.7 is over. Active Giveaway time left: 22 hours 24 minutes. |
Unzip the package you've downloaded, and carefully read the instructions which you can find in the readme.txt file. This readme.txt file is included with all our downloads. Follow the instructions carefully to install and activate the software.
Terms and conditions
Please note that the software you download and install during the Giveaway period comes with the following important limitations:
- No free technical support
- No free upgrades to future versions
- Strictly non-commercial usage
THIS SOFTWARE PRODUCT IS PROVIDED "AS IS" WITHOUT ANY WARRANTY OF ANY KIND, EITHER EXPRESS OR IMPLIED. WITHOUT LIMITATION, TO THE FULLEST EXTENT ALLOWABLE BY LAW, END USER ASSUMES THE ENTIRE RISK AS TO THE QUALITY AND PERFORMANCE OF THE DOWNLOADED SOFTWARE PRODUCT.