Có một điều chắc chắn về tụi trẻ là chúng rất thích ở cùng nhau. Robert và Calvin - em trai chúng tôi - cũng vậy. Hai đứa chơi thân với nhau từ hồi cấp II, và Calvin coi việc Robert trở thành một phần của gia đình chúng tôi là chuyện đương nhiên.
Trong thị trấn nhỏ nơi chúng tôi ở, một gia đình người Đức giàu có đã nhận Robert từ trại trẻ mồ côi về nuôi. Nhưng Robert không muốn trở thành một công tử nhà giàu. Nó thích thành thợ máy. Chính vì thế mà Robert liên tục trục trặc với gia đình. Cuối cùng, Calvin đề nghị cho Robert về sống với chúng tôi. Sau vài cuộc nói chuyện, Robert đã trở thành một thành viên của gia đình tôi. Bố mẹ tôi cũng coi nó như con vậy.
Mọi chuyện diễn ra bình thường. Robert có bạn gái - Debbie. Debbie rất dễ thương. Chỉ buồn nỗi khi vào đại học thì cô bé phải chuyển vào ký túc xá tại
một thành phố khác. Và chuyện đó cũng sẽ không thành vấn đề nếu Robert không tỏ ra quan tâm đặc biệt tới Cindy - một người mới quen. Chúng tôi rất không hài lòng với sự quan tâm này.
Có lần Calvin bảo Robert: "Hoặc là cậu không lằng nhằng với Cindy nữa, hoặc là tớ sẽ gọi điện để kể hết cho Debbie nghe!".
Robert chẳng nói gì, chỉ nhún vai. Còn tôi cũng nói chuyện với Cindy một lần. Cindy chỉ mỉm cười: "Chị không hiểu đâu. Không phải những gì mọi người nghĩ...".
Rồi cũng đến ngày mà tất cả chúng tôi đều phải lo lắng. Robert và Cindy đều nghỉ học để tới Calgary - một nơi cách thị trấn chúng tôi 4 giờ lái xe. Chúng tôi thất vọng hết sức.
Đến tối thì Robert về. Cậu ta mở cửa xe cho Cindy, rồi dắt tay Cindy vào nhà. Chúng tôi ngồi trong phòng khách và nhìn qua cửa sổ. Tất cả chúng tôi đều thấy khó chịu. ít nhất thì cậu ta cũng nên kín đáo hơn một chút chứ.
Robert bước vào phòng khách. Không ai nói gì. Cậu ta lên tiếng trước:
- Bố mẹ (đó là cách mà cậu ta gọi bố mẹ chúng tôi), chúng ta có thêm một người trong gia đình được không?
Tôi lặng đi. Làm sao cậu ta có thể cư xử như thế được? Tất cả mọi việc quá bất ngờ với chúng tôi.
- Con và Cindy đã gặp nhau được một thời gian - Robert nói tiếp - Chúng con rất hiểu nhau...
Chúng tôi ngồi im, chờ một lời giải thích hoặc xin lỗi. Nhưng không có.
- Càng nói chuyện, chúng con càng thấy có quá nhiều điểm chung. Và chúng con phát hiện ra rằng cả hai đều là người gốc Nga. Chúng con thích cùng một loại thức ăn và có cùng một kiểu suy nghĩ. Nên chúng con đã tới trại mồ côi ở Calvary...
Tôi không kìm được nữa:
- Không phải là để tìm giấy tờ và làm thủ tục kết hôn chứ?
Cindy lắc đầu:
- Không ạ... anh Robert đã tìm thấy những giấy tờ khai sinh của mình. Và... chúng con là hai anh em ruột!
Đây là sự ngạc nhiên lớn hơn tất cả những sự ngạc nhiên mà chúng tôi từng biết.
- Từ hồi nhỏ, con đã biết là con có một người anh trai - Cindy nói tiếp - Khi bố mẹ con mất, hai anh em chúng con bị đưa vào hai trại trẻ mồ côi khác nhau. Con chưa bao giờ nghĩ sẽ tìm được anh ấy. Nhưng khi con biết anh Robert cũng là người gốc Nga... Chúng con không muốn nói cho mọi người biết quá sớm vì chúng con muốn có đủ bằng chứng đã...
Không ai trong gia đình chúng tôi có thể ngủ vào đêm hôm đó. Có những điều kỳ lạ và kỳ diệu tới mức người ta sợ rằng khi mình ngủ và tỉnh dậy, những điều đó không còn là thật nữa.
Sau khi ra trường, Robert trở thành thợ máy như cậu ấy muốn. Và tất nhiên, cậu ấy kết hôn với Debbie. Với Cindy làm... người trang điểm cho cô dâu :).
Greta Zwaan
Thục Hân (dịch)
Thục Hân (dịch)
Post a Comment