Đối với tôi, điều kỳ diệu trong cuộc sống là điều không tưởng. Bạn có thể có những khoảnh khắc đáng nhớ, nhưng kỳ diệu thì không. Cuộc sống giống như một chuỗi những thói quen, vậy thôi.
Tôi vẫn tin như thế cho đến 6h30 sáng Chủ Nhật vừa rồi, khi tới thăm các em bé ở trại trẻ mồ côi vào một ngày đầu mùa thu.
- Hôm nay đúng là một điều kỳ diệu! - Tôi nghe giọng một bé gái rất hứng khởi phía sau mình. Quay lại, tôi bắt gặp một đôi mắt trong veo của cô bé chỉ thấp đến thắt lưng tôi.
- Sao lại thế? - Tôi hỏi cô bé. Tôi không chắc liệu mình đã bao giờ có được vẻ hào hứng không giấu giếm như cô bé kia chưa.
- Anh nghĩ mà xem! - Cô bé lấy tay che mắt, ngước lên trời - Mặt Trời mọc rồi kia kìa!
- Phải - Bây giờ thì tôi thấy thật dễ dàng để kiềm chế sự hứng thú, vì đối với tôi, Mặt Trời không có gì đáng hứng thú cả. Hôm nào Mặt Trời chả mọc.
- Thật là kỳ diệu! - Cô bé vẫn lẩm bẩm - Trái Đất thì quay. Đến tối, Mặt Trời lặn xuống và buổi sáng nó lại mọc lên. Cứ thế mà xảy ra!
Điều này thì tôi được học từ hồi lớp 1 - tôi nghĩ thầm và dụi mắt để xua cơn buồn ngủ. Tôi còn đang bận nghĩ làm sao để kiếm được một tách cà phê.
- Anh nhìn những ngọn núi kia xem! - Cô bé chỉ tay ra xa - Có rất nhiều cây cỏ, trông đẹp không? Kia nữa - Cô bé lại chỉ sang một hướng khác - Thung lũng đấy! Thật là kỳ diệu!
"Mình đang nói chuyện với cô bé nào thế này?" - Tôi nghĩ thầm - "Và kiếm đâu ra cà phê bây giờ?!".
- Lại còn có hoa nở nữa chứ! - Cô bé vẫy vẫy tay ra phía vườn cây - Vừa thơm vừa sạch!
Cô bé hít một hơi thật sâu, đôi mắt xanh lấp lánh
- Thiên nhiên có nước và có ánh sáng. Mọi thứ cứ mọc và nở. Đẹp thật đấy!
Có thể bây giờ tôi không cần cà phê nữa. Tôi không biết chính sự sôi nổi của cô bé, hay không khí trong lành của buổi sáng sớm đã làm tôi bắt đầu cảm thấy niềm vui khi một ngày mới bắt đầu. Bằng cách nào đó, cô bé đã khiến tôi tin rằng mỗi ngày có đem theo một chút thần kỳ nào đó.
Thế rồi, với một nụ cười làm cho cả những lọn tóc xoăn cũng rung lên, cô bé kết luận:
- Mà hay nhất là sáng mai mọi thứ lại xảy ra như vậy! Và ngày kia nữa! Và ngày tiếp theo nữa! - Cô bé lại hít một hơi thật sâu - Thật là buổi sáng kỳ diệu!
Cô bạn bé nhỏ của tôi dường như có sự thông thái vượt qua tuổi tác của mình. Có lẽ cô bé chẳng bao giờ phải đi tìm kiếm niềm vui, vì cô bé đã biết được rằng, những niềm vui lớn của cuộc sống nằm ngay trong những việc quen thuộc nhất, bình thường nhất.
Nếu mỗi ngày là một điều kỳ diệu, hẳn cuộc sống không ít hơn là một tác phẩm phi thường!
Thục Hân (dịch)
Post a Comment