Khi tôi 6 tuổi và bị bọn bạn trọc “Lêu lêu, con của Bố Già!” (tên lóng dành cho trùm Mafia), tôi đã huỳnh huỵch về nhà với bố tôi, 62 tuổi, với mái tóc bạc nhiều, da mặt đầy nếp nhăn và đồi mồi. Và mắt bố đã mở to khi nghe tôi mách xong: “Thế a? Bố cứ tưởng mình phải được kêu là bố cực già cơ!”
Bố tôi mắc bệnh tim từ hồi trẻ. Về già, bệnh này dẫn tới bệnh khớp dai dẳng. Những hôm thời tiết thay đổi, bố mệt nằm trên giường, mẹ đi chợ bảo tôi ở nhà trông bố. Thấy tôi cuồng tay cuồng chân, bố bảo cứ đichơi, bố ở nhà một mình cũng được. Thế là tôi vô tư chạy nhảy. Khi về bị mẹ mắng vì tội vô tâm, nhỡ bố có chuyện gì xảy ra thì sao, tôi khóc rấm rứt. Mẹ còn mắng cả bố vì tội thương con… kì cục. Sau bố gọi tôi lại gần, xoa đầu: “Bố xin lỗi, bố chưa kịp nói với mẹ rằng bố đã cho phép con đi!” Nghe giọng bố yếu ớt, tôi càng oà khóc to hơn, vì thương bố hơn chứ dỗi hờn gì nữa.
Còn khi bố khoẻ, bố hay đi tập thể dục với tôi ở công viên gần nhà, nơi này có nhiều cây to, như một khu rừng bí ẩn. ở đây, bố tôi dạy tôi đánh cầu lông. Tôi cầm vợt đánh mãi mà không trúng, toàn đập vào đất, vào đầu mình. Tôi phụng phịu quẳng vợt đi. Bố nhặt lại chiếc vợt đưa tôi bảo: “Con đã đánh trúng được đất, được đầu thì cũng đánh trúng cầu được mà.” Rồi bố dạy lại tôi cách nắm tay vợt, vươn tay. Sau vô số lần phải chạy khắp nơi để nhặt những quả cầu rơi tứ tung do tôi đánh, rốt cuộc bố cũng có thể gạt mồ hôi mỉm cười khi thấy tôi hò reo, lúc chúng tôi chuyền với nhau 30 lượt cầu liền mới rơi xuống đất.
Công viên cũng là nơi tôi tập đạp xe hai bánh. Tôi ú ớ đạp những vòng xe đầu tiên. Chiếc xe chao đảo rồi bỗng nhiên vững lại, tôi ngoái lại, bố giữ lấy yên xe và đi sau xe: “Có bố đây rồi. Không ngã được đâu!”. Thế là tôi cười, yên tâm đạp tiếp. Rồi khi đã đi quen, tôi sung sướng ngoái lại định kêu bố bỏ tay ra đừng chạy theo nữa cho đỡ mệt, thì đã thấy bố đang vẫy tay cười với tôi từ lúc nào: “Bác giỏi quá! Chúc bác đi xa may mắn! Không cần mang quà về cho tôi đâu!”
***
Năm tôi 17 tuổi, bố tôi bị tai biến mạch máu não. Sau đó, bố bị liệt chân và mắc phải chứng quên. Cả nhà cố gắng hết sức giúp bố hồi
phục trí nhớ, nào là kể lại những chuyện cũ, nấu các món ăn ông thích, hay đưa ông đi gặp bạn bè… Nhưng đã nửa năm rồi, ông vẫn không chắp ghép nổi những dữ liệu đó để nhận ra mình là ai.
Hôm nay sinh nhật bố, tôi trở bố ra ngoài công viên đi dạo. Tôi nhắc lại một số kỉ niệm như bố từng đánh cầu lông, đi xe… nhưng ông
chẳng phản ứng gì.
- Hôm nay là sinh nhật bố đấy bố ạ!- Tôi bảo. Trên xe đẩy, bố tôi vẫn bất động cúi đầu trong bóng chiều ngày càng sẫm lại. Đó là lúc tôi tuyệt vọng nhất, tôi nắm tay nhìn bố thở dài:
- Làm thế nào con chữa khỏi cho bố đây?
Bỗng ông ngẩng lên, nhìn quanh những thân cây to một lúc, chăm chú. Rồi ông chỉ vào một gốc cây sồi phía khuất xa:
- Kho báu! Kho báu! - Ông kêu lên.
- Kho báu nào hả bố?- Tôi ngơ ngác.
- Đào lên, đào lên! – Ông lại nói.
Tôi ngạc nhiên bước đến cái cây bố chỉ và đào lên. Chỉ do sâu một chút là tôi đã thấy một chiếc huy hiệu hình ngôi sao bằng nhôm. Bây
giờ tôi mới nhớ ra, đó là món quà sinh nhật đầu tiên hồi 5 tuổi tôi từng nhận được từ anh họ tôi. Tôi rất quí nó, từng coi là kho báu vô giá. Khi quyết chôn nó, tôi đã nói: “Khi nào bố ốm nữa con sẽ đào kho báu huy hiệu này lên, bán đi để chữa bệnh bố nhé” làm bố vừa dáo dác tìm tôi trong công viên cũng phải bật cười ha ha. Nhưng sau đó, tôi đã quên mất chỗ chôn dấu, và cứ tưởng đã làm mất kho báu của mình vĩnh viễn. Nhưng bố tôi thì không.
Nước mắt ướt đầm trên má, tôi vừa cười, vừa chạy, vừa vẫy bố với chiếc huy hiệu trên tay. Mắt bố bỗng sáng ngời, bố tôi đã nhớ lại
tất cả mọi chuyện theo một cách lạ thường như vậy đấy.
The First Lesson: Learning To Create Destiny
16 years ago
July 8, 2009 at 10:54 AM
nho nha qua, huhu
Post a Comment