happy life why not
Cafe chiều thứ 7 - HHT Select - Some nice music - Some useful software - Some wisdoms - Some thoughts and more ... But what's the meaning of your life? What do you live for? What's the aim of your living? Do you have your own answer?

Thầy Washington

Viết bởi Thục Hân (Dịch)

Một lần, khi đang học lớp 10, tôi hết giờ học sớm nên chạy sang một lớp khác để đợi người bạn. Khi nhìn thấy tôi thập thò ở cửa lớp, thầy giáo, sau này tôi biết tên thầy là Washington, bỗng nhiên chỉ tay thẳng về phía tôi:


- Em lên bảng, giải bài tập này đi!


- Em không phải là học sinh lớp này ạ! - Tôi đáp.


- Thế thì sao? Cứ lên bảng đi!


- Em không thể! - Tôi lặp lại.


- Tại sao lại không? - Thầy cũng lặp lại.


Tôi ngừng một chút vì xấu hổ. Cuối cùng, tôi lên tiếng:


- Vì em học ở lớp Giáo dục Đặc biệt. Trí não của em phát triển không tốt...


Thầy Washington đứng lên khỏi ghế, lại gần, nhìn thẳng vào mắt tôi và nói nghiêm nghị:


- Đừng bao giờ nói điều đó lần nữa! Điều mà những người khác nói về em không nhất thiết phải trở thành cuộc sống của chính em!


Đó là một khoảnh khắc mà đến bây giờ tôi vẫn chưa quên. Một mặt, tôi quá ngượng vì những học sinh khác trong lớp cười ồ lên, họ biết tôi học ở lớp Giáo dục Đặc biệt. Nhưng mặt khác, tôi, lần đầu tiên, thấy mình được ai đó thật sự quan tâm, dù biết rõ tôi thế nào.

Từ đó, thầy Washington trở thành người bạn lớn của tôi. Trước khi gặp thầy, tôi từng thi trượt hai lần, bị đưa từ lớp 5 xuống học lớp 4, và được đưa vào lớp Giáo dục Đặc biệt từ năm lớp 8. Nhưng những gì thầy Washington nói đã làm tôi thay đổi suy nghĩ.


Thầy Washington luôn nhắc tôi: "Nhìn một người chỉ với những gì anh ta đang có, và anh ta sẽ càng ngày càng tệ. Nhưng nhìn anh ta như thể anh ta là con người mà anh ta có thể trở thành, rồi anh ta sẽ trở thành con người mà anh ta nên trở thành". Thầy Washington luôn thể hiện sự kỳ vọng vào mỗi học sinh của mình, và chúng tôi luôn gắng sống đúng với kỳ vọng đó.


Một hôm, tôi nghe thấy thầy nói chuyện với các anh chị lớp 12. Thầy nói: "Mỗi người trong chúng ta đều có một sức mạnh tiềm ẩn". Chờ đến hết buổi nói chuyện, tôi chạy lại gặp thầy:


- Có phải em cũng có sức mạnh tiềm ẩn không, thầy Washington? - Tôi hỏi một câu mà sau này tôi cho là ngớ ngẩn nhất trên đời.


- Tất nhiên rồi, cậu Brown! - Thầy đáp, dù tôi không hiểu thầy biết được họ của tôi từ bao giờ.


- Nhưng em thi trượt cả môn tiếng Anh và môn Toán. Em phải học ở lớp Giáo dục Đặc biệt. Em chậm hơn các bạn khác!


- Thế thì sao? - Thầy nói bình thản - Như thế chỉ có nghĩa là em phải cố gắng nhiều hơn.


Trường học là một cuộc chiến đấu đối với tôi. Thỉnh thoảng, tôi vẫn thi trượt một hai môn học, nhưng thầy Washington nói rằng tôi sẽ vượt qua.


Đến năm lớp 12, trường tôi có những khoá học kỹ năng nghề nghiệp. Bình thường, học sinh của lớp Giáo dục Đặc biệt không tham dự khoá Diễn thuyết và Truyền hình, nhưng thầy Washington đứng ra đảm bảo cho tôi theo học. Thật là một điều kỳ diệu.


Hai năm kể từ khi ra trường, tôi đã thực hiện 5 phóng sự truyền hình và được phát trên TV. Lần đầu tiên chương trình riêng của tôi "Bạn xứng đáng!" lên sóng một kênh truyền hình về giáo dục, tôi nghe thấy tiếng chuông điện thoại.


- Làm ơn cho tôi gặp anh Brown - Tiếng ở đầu dây bên kia.


- Ai đấy ạ?


- Em biết ai sẽ là người gọi em mà!


Tất nhiên, ở bên cạnh tôi lúc nào cũng là thầy Washington.
0 comments:

Post a Comment


Giveaway of the Day -

System Requirements:
Publisher:
Homepage:
File Size:
Price:
..


4 Free On Internet

Followers