happy life why not
Cafe chiều thứ 7 - HHT Select - Some nice music - Some useful software - Some wisdoms - Some thoughts and more ... But what's the meaning of your life? What do you live for? What's the aim of your living? Do you have your own answer?

Hai mươi năm sau

Viết bởi Thục Hân (Dịch)

Bác Bob Butler mất cả hai chân trong một vụ nổ hầm mỏ vào năm 1965. Bác về nghỉ hưu ở quê nhà, sống yên ổn với lương hưu và công việc làm thêm ở một ga-ra ôtô nhỏ.

Hai mươi năm trôi qua. Hôm đó, bác đang làm việc một mình trong ga-ra. Trời rất nóng bức. Chợt bác nghe thấy tiếng kêu thét rất hãi hùng của một phụ nữ ở bên hàng xóm. Bác vội bỏ công việc, cố lăn chiếc xe lăn thật nhanh về phía ngôi nhà có tiếng kêu, nhanh hết sức có thể. Bác tiến đến ngôi nhà từ cửa sau, nhưng những bụi cây dày đặc làm chiếc xe lăn không thể vượt qua được. Bác Butler không suy nghĩ thêm một giây nào nữa, bác trượt xuống khỏi xe lăn, bắt đầu bò xuyên qua những bụi cây gai và đất đá.


“Mình phải vào được trong đó” - Bác tự nhủ và động viên mình - “Không quan trọng việc mình bị đau như thế nào. Có thể có người trong nhà còn đang bị đau hơn mình”.

Cuối cùng, bác Butler cũng vào được ngôi nhà qua cửa sau, và lần theo tiếng kêu, bác bò đến bể bơi. ở đó, một cô bé 3 tuổi đang bị chìm xuống tận đáy bể. Cô bé khuyết tật, không có tay, hình như bị ngã xuống đó và thậm chí không thể vùng vẫy được. Mẹ cô bé đứng bên thành bể, kêu khóc rất thảm thiết. Vừa nhìn thấy bác Butler, bà vừa khóc, kêu cứu, vừa nói rằng mình cũng không biết bơi.

Ngay lập tức, bác Butler lặn xuống đáy bể và bế cô bé - tên là Stephanie - lên bờ. Lúc này, mặt cô bé đã xanh xám, mạch không đập và cô bé không còn thở nữa.

Bác Butler bắt đầu sơ cứu cho cô bé trong khi người mẹ cuống quýt bấm điện thoại gọi cấp cứu. Họa vô đơn chí, đường dây không liên lạc được. Người mẹ ôm lấy vai bác Butler một cách vô vọng, và tiếp tục khóc.

- Chị đừng lo - Bác Butler trấn an người mẹ, trong khi vẫn tiếp tục làm các biện pháp sơ cứu - Tôi đã là cánh tay của cô bé để ra khỏi bể bơi, bây giờ tôi sẽ là lá phổi của cô bé. Cùng với nhau thì chúng ta có thể làm được.

Một chút sau, bé Stephanie ho, rồi mở mắt và bắt đầu khóc. Khi người mẹ ôm chầm lấy đứa con, chị hỏi bác Butler làm sao bác biết được rằng bác sẽ cứu được cô bé.



- Khi tôi chợt thấy đôi chân mình biến mất trong vụ nổ, các đồng nghiệp của tôi đều ngất đi, còn tôi nằm trơ một mình giữa khu đất rộng mênh mông - Bác Butler kể lại câu chuyện của mình - Không có ai ở đó, ngoại trừ một cô bé. Cô bé lấy hết sức kéo tôi về nhà mình ở trong làng, vừa đi, cô ấy vừa thì thầm với tôi: “Sẽ ổn thôi, chú ạ. Chú sẽ sống. Cháu là đôi chân của chú. Cùng với nhau, chúng ta có thể làm được”.

- Chị thấy đấy - Bác Butler kết luận - Đây là cơ hội của tôi để đáp lại ơn cứu mạng của cô bé ngày đó.
0 comments:

Post a Comment


Giveaway of the Day -

System Requirements:
Publisher:
Homepage:
File Size:
Price:
..


4 Free On Internet

Followers