happy life why not
Cafe chiều thứ 7 - HHT Select - Some nice music - Some useful software - Some wisdoms - Some thoughts and more ... But what's the meaning of your life? What do you live for? What's the aim of your living? Do you have your own answer?

Bà Sáu

Viết bởi Huyền Hương

“Bà Sáu ve chai kìa, tụi bây ơi!”, thằng Tũn hét váng. Lập tức, cả đám con nít tụi tui kéo nhau núp vô lùm cây, chỉ chờ cái dáng già nua lọm khọm kia tới gần là alôxô nhảy ra, “Hù!” một cái thiệt lớn. Lần nào bà Sáu cũng phải ôm ngực la hốt, nhưng tụi tui thì cười vang.

Bà Sáu sống một mình. Căn nhà nhỏ của bà ở tuốt cuối làng. Nghe đâu, bà có con cháu ở tận trên Sài Gòn. Tết về, người trong làng chỉ thoáng thấy bóng chiếc xe hơi sang trọng xẹt qua rồi lại mất hút. Còn lại một mình bà Sáu ngồi chơ vơ bên chồng quà cao ngất ngưởng.


Bà Sáu đi bán ve chai tự nuôi thân. Chẳng còn hơi sức để rao, nên gặp ai bà cũng chỉ thều thào: “Ve chai hôn?”. Người lớn trong làng thương bà đứt ruột. Dọn dẹp nhà cửa, người ta nhặt nhạnh khi thì kí giấy vụn, đôi dép rách, khi thì mấy chiếc tô nhựa méo mó hay chiếc muỗng nhôm mỏng quẹt, để thấy bóng bà đi qua thì xách ra cho, nhận vài đồng bạc lẻ để bà đỡ tủi… Nhưng mấy đứa con nít tụi tui thì khoái trêu chọc bà hơn.

Có bữa, bà Sáu như bị đãng trí, bà lụm được ở đâu một chiếc xe hơi đồ chơi bằng nhựa đẹp mê hồn, bà không đem về mà lẳng lặng để ngay bên vệ đường, chỗ tụi tui vẫn thường hay núp rồi bỏ đi. Tụi tui đã có một buổi chiều dài sôi nổi quanh chiếc xe, cho đến khi nó bị tháo tung ra, rồi không sao lắp lại được.

Bữa nọ, cả làng tui xôn xao lên vì đi đâu bà Sáu cũng hỏi về chiếc nhẫn vàng bị thất lạc mà bà mới lụm được hôm rồi. Mọi người đòi coi thì bà cương quyết: “Phải mô tả thiệt chính xác thì tui mới đưa à!”. Thằng Tũn tinh quái: “Bà ơi, nhẫn vàng thì chiếc nào chả giống chiếc nào. Mặt trơn và có màu… vàng chóe!”. Bà Sáu lưỡng lự một hồi rồi... xòe tay ra. Ngay lập tức, nhỏ Mai la làng: “Trời ơi! Chiếc nhẫn mạ vàng con mới làm rớt tối qua đây mà. Chưa tới hai ngàn bạc chứ hổng phải vàng thiệt đâu bà Sáu à!” Tụi tui lại được một phen cười vỡ bụng. Bà Sáu lủi thủi bỏ về.

Mùa mưa ập tới, bà Sáu ít đi ve chai hơn. Nhiều bữa đang đi trên đường, gặp mưa như trút, bà Sáu không núp vào đâu mà thường cứ thế đội mưa đi về. Bà biểu về mau để còn lựa đồ, ít thời gian lắm, đội mưa đã mấy chục năm, chút mưa gió cuối đời, ăn nhằm gì. Ngoại tui bảo bà Sáu đang dành dụm tiền để lên Sài Gòn thăm mấy đứa cháu. Bà Sáu nhớ thương sắp nhỏ đến ngẩn ngơ cả người.

Quả vậy, chắt chiu được chút tiền, một bữa, bà Sáu cười chào mọi người để lên thành phố thăm con. Ai cũng nhìn theo ái
ngại. Mới đi hồi sáng, tới chiều, đã thấy bà lủi thủi về. Bà biểu: “Sài Gòn lạ quá! Nắng gắt nữa chớ không được mát như ở quê mình!”

Dầm mưa riết không sao, dang nắng Sài Gòn có một bữa mà bà Sáu đổ bịnh. Căn nhà nhỏ của bà bỗng thành tấp nập. Người mang cho bà nải chuối chín cây, người mang chục trứng vịt cùng nửa kí đường, ngoại tui còn ngủ lại luôn để chăm sóc bà Sáu cho tiện. Sáng ra ngoại về lo cơm nước cho bên nhà tui, vẫn nấu một bát cháo nóng, gọi tui bê sang cho bà Sáu. Ngoại dặn “Con thương lấy bà Sáu nghen con, con thương bà Sáu cũng là con thương ngoại vậy”.

Đỡ lấy bát cháo từ tay tui, bà Sáu cứ chớp chớp mắt nhìn tui, kéo tui ngồi xuống bên bà, rồi cứ lau nước mắt hoài vậy đó.


Tác giả của bài viết này là: Huyền Hương
0 comments:

Post a Comment


Giveaway of the Day -

System Requirements:
Publisher:
Homepage:
File Size:
Price:
..


4 Free On Internet

Followers