happy life why not
Cafe chiều thứ 7 - HHT Select - Some nice music - Some useful software - Some wisdoms - Some thoughts and more ... But what's the meaning of your life? What do you live for? What's the aim of your living? Do you have your own answer?

Món quà lớn nhất

Khi lái xe trên đường cao tốc, mẹ tôi đã “chuẩn bị tinh thần” cho chúng tôi về những gì mà chúng tôi sắp nhìn thấy. Một bà cụ đang hấp hối vì bệnh ung thư, và mẹ tôi đã đăng ký là cả gia đình tôi tình nguyện tới giúp đỡ việc nhà cho bà cụ.
- Bà Annie bị một khối u làm cho mặt bà bị biến dạng - Mẹ nhấn mạnh.
Mẹ đã kể cho bà Annie nghe rất nhiều về chúng tôi, và bà Annie cũng từng nói chuyện với tôi qua điện thoại. Có vẻ bà rất vui khi tôi nói chuyện với bà. Nhưng bà nói:
- Rất nhiều trẻ con đều sợ khuôn mặt bà, bà sẽ hiểu nếu cháu không muốn đến thăm bà.
Tôi đã đấu tranh rất nhiều khi mẹ nói sẽ đưa chị em tôi tới nhà bà Annie. Mẹ bảo chúng tôi phải hiểu rằng những người bị bệnh hoặc khuyết tật cũng giống như những người bình thường khác - cảm xúc của họ cũng có thể bị tổn thương.
- David - Mẹ nói với cậu em 5 tuổi của tôi - Con có nhớ bộ phim về cậu bé có khuôn mặt bị biến dạng không?
- Có, mẹ ạ - David đáp, trong khi tôi hơi rùng mình - Con hiểu rồi mà.
- Khối u trông như thế nào ạ? - Tôi rụt rè hỏi mẹ. Có lẽ tôi không dũng cảm như David.
- Nó làm cho da mặt bà Annie bị co lại và bà nói chuyện rất khó khăn - Mẹ đáp - Con sẽ thấy khi con gặp bà ấy. Nhưng không có gì phải sợ. Chỉ có điều, các con phải nhớ rằng đừng có nhìn chăm chăm vào bà Annie. Đừng có nhìn như thế.
- Các con đã sẵn sàng chưa? - Mẹ hỏi lại khi dừng xe trước cửa nhà Annie.
- Sẵn sàng rồi ạ! - David đáp mạnh mẽ như trong quân đội - Con không sợ đâu, mẹ!
Còn tôi thì gật gật đầu, hơi co người lại một chút.
Chúng tôi bước vào phòng khách, nơi bà Annie đang ngồi trên ghế bành. Trên bàn, trước mặt bà là rất nhiều thư và thiệp. Tôi chững lại một chút, trông bà Annie đáng sợ hơn tôi tưởng - đáng sợ hơn cả trong phim “Mặt nạ” mà tôi từng xem. Mẹ đi đằng sau, nắm lấy vai tôi.
Bà Annie ngẩng lên nhìn chúng tôi, và tôi thấy khuôn mặt nhăn nheo của bà sáng bừng lên:
- Các cháu đến đấy à, bà mừng quá!
Tiếng nói của bà Annie rất khó nghe, và khi bà nói, miệng bà càng co lại, trông rất kỳ lạ.
Rồi một điều kỳ diệu xảy ra. David chạy ào lại chỗ ghế bà Annie, vòng tay ôm lấy bà và hôn chụt vào gò má nhăn thành từng nếp. Vừa mỉm cười, David vừa nhìn vào mắt bà Annie và nói:
- Cháu cũng rất vui được gặp bà. Bà có khoẻ không?
Ngay khi đó, tôi bỗng cảm thấy mình bé nhỏ hơn David rất nhiều. Và tôi cũng chạy lại chỗ bà Annie, ôm bà thật chặt.
Đó là khi tôi cảm thấy má tôi hơi ươn ướt dù không hề khóc. Nước mắt của bà Annie. Lúc đó, tôi biết rằng tôi và David đã tặng bà Annie một món quà lớn hơn nhiều so với chuyện giúp đỡ việc nhà. Món quà lớn nhất mà một người lớn có thể nhận được: một cái ôm thật chặt của một đứa trẻ.

Viết bởi Thục Hân (Dịch)
0 comments:

Post a Comment


Giveaway of the Day -

System Requirements:
Publisher:
Homepage:
File Size:
Price:
..


4 Free On Internet

Followers