happy life why not
Cafe chiều thứ 7 - HHT Select - Some nice music - Some useful software - Some wisdoms - Some thoughts and more ... But what's the meaning of your life? What do you live for? What's the aim of your living? Do you have your own answer?

Đừng để bị đánh gục!

hoahoctro.vn - "Đúng, David Jones là một thợ sơn tuyệt vời, và quan trọng hơn, ông là một chiến binh quả cảm. Là một người có thể bị “đánh ngã” để rồi lại đứng lên và mạnh mẽ hơn, chứ không bị “đánh gục”. Đó là lý do tôi luôn thấy vinh dự khi được là bạn của ông..."


Nhiều năm trước, gia đình chúng tôi cần tìm một người thợ sơn để sơn lại nhà cửa. Một người bạn giới thiệu cho tôi người thợ sơn quen thuộc, và chúng tôi gọi điện cho ông ấy.

Đó là một người rất chăm chỉ và cẩn thận, ông ấy làm tốt đến mức chúng tôi còn nhờ ông ấy làm những công việc sơn sửa khác nữa. David Jones, tên người thợ sơn, còn biết xây hàng rào, mắc đèn, đóng tủ…

Bạn cứ nói việc bạn cần làm, và David Jones sẽ làm được. Vì làm nhiều như vậy nên dần dần, chúng tôi cũng quen và nói chuyện với ông ấy như bạn bè, chứ không phải như một người làm thuê. Chúng tôi tin tưởng ông ấy và thường mời ông ấy đến nhà ăn tối.

Một hôm, khi tôi vừa định gọi điện cho David để chúc mừng sinh nhật ông ấy, thì điện thoại nhà chúng tôi reo trước. Đó là David, và qua giọng của ông, chúng tôi biết có điều gì đó không ổn – cực kỳ không ổn.



David lúc đó rất hoảng hốt, giải thích rằng con trai của ông là Sean mới gặp tai nạn.



- Nó và bạn bè đang chạy thử một chiếc xe máy, và Sean lao vào gốc cây! – Giọng David thất thanh.



Sean bị thương ở cột sống, và David bảo rằng “Sean có thể không qua được”.

Suốt những ngày sau đó, tình trạng của  Sean chỉ là cầm cự. Tuy nhiên, một cách thần kỳ, tình trạng của cậu chuyển từ nguy kịch sang ổn định. Cuối cùng, Sean đã được chuyển từ phòng chăm sóc đặc biệt sang khu phục hồi.

Hầu như ngày nào, tôi cũng nhắn cho David cùng một tin nhắn mà bố tôi đã dạy tôi từ hồi còn nhỏ:

 “Từng dặm một là một thử thách.

 Từng mét một vẫn còn rất khó khăn.

 Nhưng từng inch một thì chắc chắn là dễ dàng”.



Thế rồi, chỉ khoảng một tháng sau vụ tai nạn xe máy, chúng tôi lại nhận được một cú điện thoại hoảng hốt nữa. David nói rằng ông không biết phải làm gì. Ông đang ở trong viện vì vợ ông lên cơn đau tim.



Chúng tôi vội đến bệnh viện để giúp đỡ bất kỳ điều gì có thể. Nhưng thật không may là đã quá muộn. Judy, vợ của David, đã hôn mê và bà ấy mất. Chúng tôi đã đứng ra lo mọi chuyện như thể là gia đình của David. Và chúng tôi thấy vinh dự vì điều đó.



Vậy là, David phải chịu hai mất mát lớn trong một thời gian ngắn – tai nạn của con trai và sự ra đi của vợ. David cố gắng hành động mạnh mẽ, như thể mọi chuyện sẽ ổn. Nhưng chúng tôi biết là ông không thực sự cảm thấy thế. Chính David cũng biết vậy.



David bắt đầu đưa ra các lý do để không đến làm việc nữa mỗi khi gia đình tôi có việc cần thuê, hoặc giới thiệu người quen cho ông. Tôi cố nói chuyện với ông, nhưng ban đầu, David không mở lòng với bất kỳ ai.



Tôi đành vào bệnh viện thăm Sean thường xuyên hơn. Trong những cuộc gặp ngắn ngủi với David, tôi nói với ông rằng hãy nhìn xem Sean đã đi được xa hơn tới chừng nào, vì cậu ấy đã từng cách cái chết có vài cm, nên cho dù lúc này chân tay chưa hoạt động được bình thường, thì như thế cũng là đáng để hy vọng lắm rồi.



Một lần, khi vào viện, tôi thấy David đang giúp Sean ngồi dậy và tập đi. Tôi dừng lại ngoài cửa, chưa muốn xen vào khoảng thời gian riêng tư của hai bố con họ.

Và tôi thấy David nói với Sean chính những điều tôi đã nói với ông: 

- Từng dặm một là một thử thách. Từng mét một vẫn còn rất khó khăn. Nhưng từng inch một thì chắc chắn là dễ dàng.

Tôi thấy Sean mỉm cười và cố gắng tập đi.

 Dần dần, cùng với sự cải thiện trong tình trạng sức khỏe của Sean, David cũng cởi mở hơn. Ông lại chăm chỉ làm việc, cẩn thận và tỉ mỉ y như trước kia. Những mất mát của ông là quá lớn, nhưng rõ ràng, David đã đứng dậy và đi tiếp.

Và thỉnh thoảng, khi tôi hỏi thăm ông, 

David, như con người tôi đã từng biết, lại mỉm cười hiền lành và đáp:

- Tôi đã bị đánh ngã, nhưng tôi không cho phép mình bị đánh gục.

Đúng, David Jones là một thợ sơn tuyệt vời, và quan trọng hơn, ông là một chiến binh quả cảm. Là một người có thể bị “đánh ngã” để rồi lại đứng lên và mạnh mẽ hơn, chứ không bị “đánh gục”. Đó là lý do tôi luôn thấy vinh dự khi được là bạn của ông.


Michael Segan
Đặng Mỹ Dung (Dịch)
0 comments:

Post a Comment


Giveaway of the Day -

System Requirements:
Publisher:
Homepage:
File Size:
Price:
..


4 Free On Internet

Followers