happy life why not
Cafe chiều thứ 7 - HHT Select - Some nice music - Some useful software - Some wisdoms - Some thoughts and more ... But what's the meaning of your life? What do you live for? What's the aim of your living? Do you have your own answer?

Diễn viên xiếc rong

Viết bởi Huyền Khôi Buổi chiều xế, tụi trẻ con lẻn vào bên trong nhà lồng chợ chơi trốn tìm giữa các sạp hàng. Một lần chậm chân, tui bị ông bảo vệ khóa lối ra, nhốt lại trong nhà lồng chợ. Phát hoảng, tui đứng gào thét một chặp rồi gục xuống, khóc.

Thình lình, một bàn tay đụng nhẹ vào lưng. Quay phắt lại, tui nhìn thấy một gương mặt ốm nhắt, nó nói: “Đi theo tao!”. Tim nện thình thịch, tui đành bước theo thằng nhóc thấp nhỏ. Tới cuối nhà lồng, nó gạt đống vải bạt. Hiện ra lối thông nước đủ một đứa nhỏ chui lọt. Nó tuồn trước, như một con lươn. Tui quýnh quáng mắc kẹt. Rất khó khăn, nó mới kéo được tui ra. Thoát hiểm, tui tính co giò chạy. Nhanh như cắt, thằng nhóc kia túm tui lại: “Trả tiền công, mầy!” “Không trả thì sao!”- Tui sửng cồ. Chưa kịp chớp mắt, tui đã thấy mình té chổng vó trên vỉa hè, bụng bị bàn chân đè lên. Móc hết tiền lẻ đưa cho thằng nhóc, tui mới được thả.


Rồi tui cũng quên thằng nhỏ kỳ quái sống lụi trong nhà lồng chợ. Một trưa hè, phố bỗng rùm beng tiếng trống, tiếng chập chõa. Tụi trẻ con rồng rắn chạy theo gánh xiếc nhỏ dựng rạp diễn trước cổng chợ. Vé bán rẻ bèo nên ai cũng vào coi được. Bỗng dưng tui sững lại. Trong dàn diễn viên ra múa võ chào sân, có một thằng thấp tí, đứng ngay đầu, múa nguều ngoào. Chính là thằng nhỏ sống lụi trong chợ, tên nó rất kêu- Hoàng Diệc. Sau mấy trò tung hứng, xiếc chó, xiếc khỉ lấy tiếng cười rộn rã, tới màn diễn của nhà ảo thuật. Thằng Diệc chui vào cái hộp, chỉ ló đầu ra. Nhà ảo thuật liên tục xuyên hàng chục cây kiếm qua vỏ thùng. Khán giả lặng re, dựng tóc gáy. Nhưng Hoàng Diệc vẫn không sao, lại còn gục gặc đầu, xoay tứ phía, mỉm cười. Lúc nó chui ra bình an vô sự, tiếng vỗ tay ran lên.


Tiết mục đinh của gánh xiếc là trò dựng tháp ghế. Những cái ghế gỗ lần lượt gá một chân chồng lên nhau. Mỗi tầng, có một diễn viên đu người mấp mé. Ông chủ gánh hét lớn khi Hoàng Diệc cuối cùng trồng chuối thành công trên đỉnh tháp. Diễn viên nhí chẳng mang sợi dây bảo hiểm nào. Bỗng đỉnh ngọn tháp đổ nghiêng. ầm… ầm… Thằng diễn viên xiếc nhí đã ngã đụi xuống đất. Tui nghẹt thở. Khán giả hoảng hốt. Ông chủ gánh hét váng lên trong micro: “Nghệ sĩ nhỏ nhứt của tui gặp nạn rồi, bà con ơi!”. Nhiều người thương cảm vội vã chạy lên sạp, nhét tiền vào túi áo thằng nhỏ đang nằm còng queo. Thế nhưng, khi mọi người về hết, Hoàng Diệc lồm cồm ngồi dậy. Nó móc số tiền người ta cho ra vuốt thẳng, đếm, bình thản. Tui nép bên cánh hông cửa chợ, run lên vì kinh hãi.


Chiều tối, tui trốn lại trong nhà lồng chợ. Chẳng khó khăn gì, tui kiếm ra thằng diễn viên xiếc. Nó bó gối trên sạp bán trái cây. “Hoàng Diệc nè!” Nó nhận ra tôi: “Gọi tao là Diệc. Tên kia chỉ gọi khi diễn thôi!” Tui tò mò: “Mầy té đau hôn?” Nó lắc: “Đau gì đâu. Bữa nào tao cũng chơi một cú vậy. Quen rồi…”


Tui và thằng Diệc đánh bạn với nhau từ buổi chiều hôm đó. Nhà ở quê nghèo quá, Diệc theo gánh xiếc, chỉ được nuôi ăn. Nếu dám liều té thì nó mới có tiền gởi về cho má, nuôi nhỏ em bị bịnh. Nó nói với tui: “Đừng giận bữa hổm tao lấy tiền của mầy nghen. Đợt đó nhà tao thiếu quá, tao lỡ làm càn…” Tui nín thinh, chẳng biết nói gì. Chỉ nghĩ có một người bằng tuổi mình ngày nào cũng té để nuôi má và em, tui muốn rớt nước mắt./.

Tác giả của bài viết này là: Huyền Khôi
0 comments:

Post a Comment


Giveaway of the Day -

System Requirements:
Publisher:
Homepage:
File Size:
Price:
..


4 Free On Internet

Followers