happy life why not
Cafe chiều thứ 7 - HHT Select - Some nice music - Some useful software - Some wisdoms - Some thoughts and more ... But what's the meaning of your life? What do you live for? What's the aim of your living? Do you have your own answer?

Phần thưởng

Viết bởi Thục Hân (Dịch)

Tôi chạy ríu cả chân vào phòng họp dành cho người nhà của các em hướng đạo sinh tình nguyện. Tôi chạy xuống tận cuối phòng, chọn một chỗ trong góc, và để ý thấy hàng loạt ghế trống. “ít nhất thì mình cũng không phải là người duy nhất đến muộn” - Tôi tự nhủ, thở phào nhẹ nhõm.

Chẳng là mùa hè, trường em trai tôi tổ chức nhóm hướng đạo sinh tình nguyện tên là “Những chú gấu con”. “Những chú gấu con” sẽ hoạt động ngoại khoá chung với các bạn nghèo và khuyết tật. Nếu người nhà của em hướng đạo sinh nào tham gia để quản lý các em luôn thì càng tốt. Và tôi, trong lúc suy nghĩ nông nổi, đã đăng ký tham gia, với tư cách là anh trai của Chris.

Thầy phụ trách nhìn đồng hồ, với một tiếng thở dài khá rõ, thầy bắt đầu cuộc họp. Tôi bắt đầu đếm, chỉ có 5-6 “người nhà tình nguyện” đến dự, trong khi có tới 50 em hướng đạo sinh. Thầy chỉ vào những chiếc ghế trống, và nói đó là khó khăn lớn nhất của hoạt động tình nguyện. Rõ ràng, không nhiều người sẵn sàng “hy sinh” các tối thứ ba hàng tuần trong suốt 3 tháng hè chỉ để loanh quanh với toàn trẻ con.

Trước khi kịp suy nghĩ gì thêm, tôi giơ tay xin tham gia tình nguyện, hướng dẫn và giúp đỡ “Những chú gấu con”, dù tôi gần như không biết gì về việc dạy dỗ một nhóm trẻ con lớp 2 ồn ào và hiếu động.


Buổi “hoạt động tình nguyện” đầu tiên của tôi hỗn độn và ầm ỹ chẳng khác gì ngày đầu tiên của một hội chợ triển lãm. Không đứa trẻ nào chịu ngồi yên nghe gì cả. Chúng cũng không có hứng thú ngồi xem tôi dạy gấp giấy. Chúng chạy và ngã, bẩn hết quần áo - rồi tôi sẽ biết nói thế nào với bố mẹ chúng khi họ đến đón chúng đây?


“Mình đang tự trói mình vào cái gì thế này?” - Tôi tự hỏi, trong đầu đã thảo ra một... lá đơn từ chức.


Nhưng trước sự ngạc nhiên của tôi, dường như những đứa trẻ tự chúng đã thấy vui, chẳng cần tôi làm gì cả. Chúng tự bày trò chia đội đấu vật. Em trai tôi rất tự hào vì có anh trai là “người quản lý” - và điều đó giúp cho nó có quyền được “đặt luật lệ” trong các trò chơi. Thật không ngờ tôi lại “có uy” đến như vậy.


Khi tôi đi dọc theo sân trường, hiếm khi có một cô bé hay cậu bé nhìn thấy tôi mà không chào. Hoặc chạy ra nắm tay tôi một cái, hoặc kể một câu chuyện lặt vặt nào đó, như là mới nhổ một cái răng, phép tính cộng quá khó, có đứa em ăn quá nhiều, hay một chiến thắng vẻ vang của ngày hôm qua khi chơi PlayStation. Tôi sẽ vuốt tóc, vỗ vai chúng, hỏi vài câu và nghe chúng trả lời, trước khi chúng lại chạy vụt đi cùng đám bạn.


Nhìn những cậu bé, cô bé chơi trên sân, giàu nghèo không phân biệt, có khuyết tật hay không cũng hoà đồng như nhau, tôi nghĩ tới những chiếc ghế trống trong buổi họp và những người chưa bao giờ biết niềm vui của hoạt động này - những người chưa nhận được những cái ôm vội vã của một cô bé tay còn cầm kẹo, hoặc chưa nhìn thấy một nụ cười thiếu răng của một cậu bé nghịch ngợm. Nói cho cùng, tôi tặng cho những em bé chỉ một tiếng mỗi tuần, nhưng chúng dùng cả trái tim để làm phần thưởng cho tôi.


Tác giả của bài viết này là: Thục Hân (Dịch)


0 comments:

Post a Comment


Giveaway of the Day -

System Requirements:
Publisher:
Homepage:
File Size:
Price:
..


4 Free On Internet

Followers