happy life why not
Cafe chiều thứ 7 - HHT Select - Some nice music - Some useful software - Some wisdoms - Some thoughts and more ... But what's the meaning of your life? What do you live for? What's the aim of your living? Do you have your own answer?

Người bạn 3 ngày

Viết bởi Trâm Anh

Năm tui 11 tuổi, má tui sinh thêm một thằng con trai. Má vào viện. Đi học về, tui lủi thủi tự mở tủ lạnh kiếm đồ ăn thức uống. Quần áo cũng phải tự ủi. Đến khi ba gọi điện về nhà, nói má đã sinh mổ và thằng bé nhóc đã ra đời, thì tui hiểu, từ nay chẳng còn ai đoái hoài gì đến tui nữa.

Ba ghé về nhà, lấy thêm đồ đạc, tiện thể chở tui vô viện thăm má và em. Ba bận làm ca nên đưa tui lên phòng má rồi đi ngay. Má tui nằm chung phòng với mấy cô khác. Em tôi được bó tròn như con sâu, bất chợt khóc oe oe. Má tui gắng gượng ngồi lên dỗ bé, vết mổ đau nên lại nằm vật ra.


Tui thì lóng ngóng quá. Bất chợt, một thằng con trai trạc tuổi tui, ở giường ngay kế bên rón rén bước sang. Má tui mỉm cười, gật nhẹ đầu. Thế là thằng người lạ bế bổng thằng nhóc lên gọn hơ. Nó ôm em tui trước ngực, dỗ khéo tới nỗi thằng bé nín dần, cái miệng chóp chép. “Em bé đói rồi nè cô!” - Thằng người lạ kêu lên, đặt em bé vào lòng tay má tui. Nó nhìn má vạch áo cho em bú, chẳng biết mắc cỡ gì cả. Thiệt là lạ!

Má tui bảo Hiếu hơn tui một tuổi. Nó vô bệnh viện nuôi má nó sanh đôi, hai đứa em gái. Một mình nó dỗ hai em, thay tã, pha sữa liền liền tay. Má nó lớn tuổi, lại sinh đôi nên rất yếu sức, chỉ nằm yên một chỗ. Nó bồng em, cho từng đứa bú bình. Nháng một cái, đã thấy nó ôm đồ dơ của hai đứa em đi giặt. Thấy tui, nó cười khì, hỏi: “Sắp tối rồi đó. Mày không đi lấy thêm nước nóng hả? Để pha nước ấm để má mày uống chớ!”. Tui cầm cái bình thuỷ, lính quýnh đi theo Hiếu xuống căn-tin.

Hiếu tất bật như con ong. Lúc thì nó ở bên giường má nó và hai đứa em. Lúc nó lại đảo qua bên góc phòng mấy má con tui. Nó kêu tui đưa tiền. Nó lại xuống căn-tin, mua chung một cà-mên đầy cháo thịt. Hiếu sớt cháo ra mấy phần, chén cho má nó, chén cho má tui. Hai bà mẹ ăn xong, nó vẫy tui ra ngoài, đưa cho tui một cái muỗng và cà-mên, cười hì hì: “Mày ăn đi, rồi tao ăn. Đỡ mất công rửa nhiều chén. Mày đừng lo, rồi tao súc bình sữa giùm luôn cho!”. Mỗi khi tui cần thứ gì, Hiếu đều cho mượn. Tui không biết làm gì, nó tận tình chỉ dẫn.

Buổi tối, tui và Hiếu ngồi bên nôi, nhìn những gương mặt bé bỏng ngủ ngon. Hiếu đưa tay vuốt trán em nó, âu yếm lắm. Má nó mở mắt, mỉm cười: “Có em, con cực quá, Hiếu ha!”. Nó lắc đầu, mắt cười vui. Nhìn Hiếu, bỗng dưng, tui thấy mình kém cỏi và ích kỷ làm sao…

Sau ba ngày, má và thằng em tui được bác sĩ cho ra viện. Tui khấp khởi chào tạm biệt Hiếu. Nó lăng xăng phụ tui xách đồ ra xe, dặn đi dặn lại khi bế em, phải nhớ đỡ cái đầu em bé lên trước. Mải nói chuyện đâu đâu, đến khi xe chạy xa, tui mới sực nhớ chẳng có địa chỉ hay số điện thoại của Hiếu.

Mãi tới khi về nhà, má tui mới bảo Hiếu chỉ là con nuôi của má nó thôi. Ba má Hiếu hồi đó tưởng không có con, nên nhận nó về từ trại trẻ mồ côi. Thiếu thốn tình cảm, được sống trong gia đình, nên lòng nó lúc nào cũng tràn ngập yêu thương. Tui nghe má kể, ngồi lặng đi, chỉ có một hạt nước mắt mấp mí trên mi mắt là sắp rớt xuống.

Tác giả của bài viết này là: Trâm Anh
0 comments:

Post a Comment


Giveaway of the Day -

System Requirements:
Publisher:
Homepage:
File Size:
Price:
..


4 Free On Internet

Followers